Cuộc tranh luận trong đấu trường vậy mà vẫn tiếp tục, chỉ một giờ mà gần như nhanh chóng phát triển thành một cuộc hỗn loạn. Các bên tranh cãi không ngừng. Sau khi tố cáo lẫn nhau thì thấy trưởng lão Vượng Tài kia đưa người vây kín đấu trường, phân tán những người xem náo nhiệt xung quanh, tạo tư thế sắp làm việc lớn.

Chẳng mấy chốc đã có người tới vội vàng đuổi chúng tôi rời đi, nhưng còn chưa kịp đợi người kia đi tới, Thần Quân Giải Trĩ đột nhiên trừng mắt nhìn bọn họ, một làn bá khí khuếch tán, mấy người đó sợ són ra quần, ngã lăn lộn bỏ trốn.

Lúc này, ba người chúng tôi rốt cuộc cũng được chú ý, trưởng lão Vượng Tài chỉ vào chúng tôi quát lớn:

- Mấy kẻ chói tai này từ đâu đến. Người đâu, bắt chúng lại cho ta!

Tiểu Bạch lúc này ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện vậy mà chỉ còn lại mấy người chúng tôi, liền tỏ ra kinh ngạc, ngoài ra còn thêm phần phấn khích, đặc biệt là khi nhìn thấy linh hồn của Dương Thần nhập bên trong thân thể hắn. Hắn bật cười lớn, vỗ tay nói:

- Ha ha, tôi đoán là các người sẽ đến, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Tôi nói các ngươi ngồi máy bay đến à?

Tôi đen mặt đáp lại:

- Không có chuyện ngồi máy bay, cũng gần giống với đánh thần thú thôi. Tôi nói làng Thiên Thủy của các ngươi đối đãi với khách từ xa đến như thế này sao, tôi xem ai dám làm gì!

Phía bên nói chuyện có người đến bắt chúng tôi, tôi ở bên này trừng mắt nhìn. Vài người dừng lại ngay lập tức, nhìn lại trưởng lão Vượng Tài. Tiểu Bạch lúc này không quan tâm đến họ nữa, người gỗ kia cũng chẳng cần nữa, vui vẻ chạy về hướng phía chúng tôi.

Sau khi xông tới, cậu ta cũng không để ý đến chúng tôi, trực tiếp kéo Dương Thần rồi nhìn trên dưới trái phải, vừa nhìn vừa nói lớn:

- Này, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bạch Gia chân chính. Hóa ra lại uy vũ, đẹp trai như vậy. Tôi nói anh mặt mày khắc khổ làm gì, như vậy không đẹp trai nữa, đúng, đến vui vẻ một tí, anh xem, cả hai chúng ta không phải đều dễ thương hay sao?

Dương Thần nhìn thấy thân thể của mình vẻ mặt khó xử, nghe Tiểu Bạch nói như vậy càng không biết nên cười hay nên khóc, lo lắng lôi kéo Tiểu Bạch nói:

- Đừng làm loạn, cậu giả vờ cái gì, mau đổi lại đi…

Tiểu Bạch bình tĩnh nói:

- Đừng lo, như vậy mới vui, hơn nữa, tôi vẫn chưa xong việc đâu... Này, tôi nói lão Vượng Tài kia, các người đã nghiên cứu xong chưa, tôi đã thắng rồi, có phải nên để tôi đi rồi không?

Vượng Tài hừ một tiếng rồi nói:

- Ngươi đã dùng thuật Ngự Hồn, không chỉ vi phạm luật chơi mà còn vi phạm điều cấm kỵ. Ngươi còn muốn rời đi?

Tiểu Bạch nói:

- Ta lại nói với ngươi một lần nữa, ta căn bản không biết thuật Ngự Hồn gì cả, ngươi cũng chẳng thể dọa ta. Nếu ta muốn rời đi, chẳng ai có thể ngăn cản.

Vượng Tài sa sầm nét mặt, giận dữ hét lên:

- Người đâu, lập tức phong tỏa cổng làng. Không ai được ra vào nếu không được phép. Ai vi phạm sẽ bị nội quy của làng luận tội, người cố ý công kích cổng làng, giết không tha!

Hàng chục người phía sau lưng hắn phản ứng ầm ĩ rồi lập tức giải tán, một số vây quanh chúng tôi, một số đi ra đóng cổng làng, một số thì quay đầu chạy vào sâu trong làng, đoán chừng là đi gọi người tới.

- Ngươi là cái loại người gì mà dám trà trộn vào làng Thiên Thủy, chả nhẽ không biết quy củ trong làng sao, kẻ đến, báo danh đi!

Trưởng lão Vượng Tài chỉ vào chúng tôi hỏi lớn, tôi bước tới, định nói mấy câu thì Giải Trạch Thần Quân bên cạnh đột nhiên nói một cách thờ ơ:

- Quy tắc của làng Thiên Thủy, nếu người ngoài muốn vào thì phải báo danh ở ngoài làng, sau khi được trưởng lão của làng Thiên Thủy đồng ý mới có thể tiến vào. Đã hàng trăm năm rồi, quy tắc này lẽ nào chưa thay đổi sao?

Khi hắn nói điều này, mọi người xung quanh đều không nói chuyện. Trưởng lão Vượng Tài nhìn Thần Quân Giải Trĩ vài lần rồi nói với vẻ nghi ngờ:

- Vị khách nhân này, ngài nếu đã biết rõ về làng Thiên Thủy như thế, vẫn xin vui lòng báo danh, nếu là bạn, chúng tôi tự nhiên sẽ đối đãi bình thường.

Có vẻ đúng thật là người xem y phục, phật xem áo cà sa, tôi nói chuyện với trưởng lão Vượng Tài này, hắn như thể ăn phải thuốc súng vậy, Thần Quân Giải Trĩ nói chuyện với hắn, hắn một câu khách nhân, lại còn bạn bè, cách đối xử như vậy quả thực khác biệt.

Tôi dứt khoát không nói gì, nhưng Thần Quân Giải Trĩ chỉ liếc hắn một cái rồi nói:

- Tên của ta, nói ra ngươi cũng không biết. Nếu như đại pháp sư Thiên Hoằng của các ngươi vẫn còn sống mới có tư cách nói chuyện với ta, đám nhãi ranh các ngươi, năm đó ta đến làng Thiên Thủy, tổ phụ của các ngươi đều còn đang trong bụng mẹ kìa.

Những lời hắn nói đều cực kỳ kiêu ngạo, một mùi giả vờ nồng nặc lan tỏa, tôi đoán nếu tôi nói ra điều này, đối phương chắc chắn sẽ phát cáu, lao lên, nếu không đánh tôi sống dở chết dở thì không xong.

Nhưng khi những lời này được nói ra từ miệng Thần Quân Giải Trĩ, cảm giác hoàn toàn khác, giống như một vị thần trên cao đang nhìn những thứ nhảm nhí ở hạ giới, khinh thường chỉ tay:

- Đồ ngu xuẩn, không phục thì đến chiến.

Đây là áp chế của khí thế tuyệt đối, cái kiểu thái độ nhìn xuống đầy kiêu hãnh, từ mọi ngóc ngách trên cơ thể Thần Quân Giải Trĩ, giữa tay và chân, ánh mắt, cử động, thậm chí từng sợi tóc đều hiện ra rõ ràng, không chút che đậy.

Hơi thở của kẻ bề trên.

Không hiểu sao trong đầu tôi hiện lên ý nghĩ này, nghe thấy lời nói của hắn, không chỉ trưởng lão Vượng Tài, mà cả các trưởng lão đứng phía sau cũng sững sờ, một ông già mặt đỏ đầy trứng cá có phần phấn khích nói:

- Đại pháp sư Thiên Hoằng? Trời ạ, ngươi, ngươi lẽ nào đã gặp qua lão nhân gia người?

Trong đấu trường không có một tiếng động, người được gọi là đại pháp sư Thiết Thác và thiếu nữ kia đều nhìn chằm chằm vào Thần Quân Giải Trĩ, đặc biệt là thiếu nữ kia, trong mắt đều hiện ra ngôi sao nhỏ, nhìn thẳng vào Thần Quân Giải Trĩ, cả mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Khóe miệng Thần Quân Giải Trĩ hơi cong lên, lộ ra ý cười cao ngạo, nói:

- Năm đó, hắn nhìn thấy ta cũng là đốt hương cầu nguyện, không dám nửa điểm bất kính. Đám nhãi ranh các ngươi càng ngày càng tệ, hả, các ngươi cho rằng làm như vậy có thể ngăn chúng ta lại sao?

Lão nhân kia im lặng thật lâu, đột nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngài chính là người mà lão nhân gia đã nhiều lần nhắc tới….. Thần Quân đại nhân?

Thần Quân Giải Trĩ quay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên cao hứng nói:

- Ngươi lại là ai? Làm sao ngươi biết ta?

Khuôn mặt của ông lão đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích, lập tức khoanh tay trước ngực, cúi đầu và cung kính nói:

- Hóa ra là Thần Quân đã trở lại, đệ tử của đại pháp sư Thiên Hoằng, Thiết Thác, gặp qua Thần Quân đại nhân. Lão nhân gia ngài mấy trăm năm không trở lại, đại sư phụ Thiên Hoằng đã nhiều lần nhắc đến ngài, sư phụ lão nhân gia luôn nói nếu trong những năm còn sống được gặp lại thần quân đại nhân thì chết không còn gì hối tiếc.

Tôi và Dương Thần nhìn nhau, đều tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn không ra, hóa ra ông già này lại là đệ tử của đại pháp sư Thiên Hoằng, nhưng Thần Quân Giải Trĩ vừa nói đại pháp sư Thiên Hoằng là một nhân vật của mấy trăm năm về trước, Thiết Thác này là đệ tử của ông ta, vậy lão ta năm nay phải bao nhiêu tuổi rồi?

Thần Quân Giải Trĩ sau khi nghe hắn nói như vậy liền nhìn hắn thật kỹ, đột nhiên nói:

- Chẳng lẽ ngươi chính là thằng nhãi con năm đó? Ta nhớ ra ngươi, khi đó ngươi còn chưa tới mười tuổi, không ngờ sắp 200 năm rồi, ngươi vẫn còn sống?

Thiết Thác kính cẩn nói:

- Nhờ phúc của đại sư phụ Thiên Hoằng, con cũng có thể được coi là tu đạo có thành quả. Con năm nay đã 183 tuổi, không ngờ trong những năm còn sống lại có thể gặp lại Thần Quân đại nhân. Đây là phúc phận và may mắn của con.

Thiếu nữ bên cạnh lão kinh ngạc nhìn về phía Thần Quân Giải Trĩ, đột nhiên nói:

- Tổ phụ từng nhắc tới ngươi, nhưng sao ngươi lại trẻ như vậy a?

Thần Quân Giải Trĩ cười ha ha, nói:

- Lẽ nào ta phải rất già mới đúng sao? Haha, thực ra ta ngược lại thấy rằng trưởng lão trong làng Thiên Thủy này đúng là rất già, chà, người người đều rất già, chẳng trách đều trở thành trưởng lão, ha ha…..

Hắn có vẻ rất vui, còn rất đắc ý. Những người ở làng Thiên Thủy nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hắn và đại pháp sư Thiết Thác cũng đã sớm há hốc mồm. Khuôn mặt của trưởng lão Vượng Tài mờ mịt, tinh thần hỗn loạn, hừ một tiếng nói:

- Thần Quân cái gì, chuyện của mấy trăm năm trước, không liên quan gì đến chúng ta, ta không quan tâm ngươi là ai, hôm nay, tên họ Dương này đã thua trong cuộc thi thì phải thực hiện như lời hứa, giao nộp thiên thư Lỗ Ban, nếu không thì ai cũng đừng mơ tưởng rời đi.

Thần Quân Giải Trĩ ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn một cái, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, toàn thân trưởng lão Vượng Tài giật bắn, Thần Quân Giải Trĩ lạnh lùng nói:

- Nói bậy, hắn rõ ràng không thua, kẻ thua chính là các ngươi. Lúc nãy đã nói qua, hắn đã kích hoạt Mộc Linh, nhưng lại không dùng phép thuật. Lẽ nào các ngươi bản thân là Yểm Thắng Sư lại không biết Mộc Linh là gì sao?

Hắn đột nhiên ra tay, đánh một chiêu lên không trung, người gỗ kia đột nhiên bay đến bên cạnh hắn, Thần Quân Giải Trĩ thờ ơ nói:

- Mộc Linh, ngươi lại có được vận may như vậy cũng là hiếm có, nhưng thượng linh thức của ngươi còn chưa mở ra hoàn toàn, người gỗ này không thể nói chuyện được, lúc này, vậy mà vị trưởng lão Vượng Tài này lại muốn chất vấn ngươi, vậy thì ngươi nói rõ ràng ra đi.

Hắn vừa nói xong câu này, một đạo bạch quang từ trong tay hắn lóe lên, bao phủ lên thân của người gỗ, liền nhìn thấy từ thân người gỗ đột nhiên nhảy ra một hình bóng màu xanh lục, biến thành dung mạo nam tử, dung mạo thoát tục, nhưng vùng trán lại mang theo một cỗ tàn ác. Hắn nhìn thấy Thần Quân Giải Trĩ, lập tức cúi đầu xuống đất, dập đầu ba cái, sau đó không một tiếng động nhảy tới trước mặt Dương Thần, lại vái lạy, nhưng lại nói:

- Cám ơn ân nhân có đức tái tạo lại.

Lúc này, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, Xích Mộc không khỏi thốt lên:

- Nói loạn cái gì thế, ngươi không phải do hắn tạo nên, sao lại đến cảm ơn hắn chứ?

Ngón tay của hắn đang chỉ tới chỉ lui giữa Dương Thần và Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cười ha ha, nói:

- Không biết đúng không? Ngớ người rồi? Nói thật với ngươi, ta là hắn, hắn là ta, ta không phải ta, hắn không phải là hắn, ta không phải là hắn, hắn cũng không phải là ta… ngươi nghe có hiểu không?

Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, chuyện này giống như líu lưỡi vậy, đừng nói là những kẻ đằng kia, ngay cả tôi cũng không hiểu.

Xích Mộc và trưởng lão Vượng Tài đều sững sờ, không khỏi giương mắt nhìn giữa hai người bọn họ, há hốc mồm, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Đúng lúc này, Mộc Linh kia đột nhiên đứng lên, quay người chỉ vào Xích Mộc nói:

- Ngươi, cái đồ ác độc, muốn hại ta bằng thuật Ngự Hồn, ta với ngươi còn chưa xong đâu!

Lần này, tôi cũng ngơ ngác, rốt cuộc….. chuyện gì đang xảy ra ở đây?

 

0.12125 sec| 2433.813 kb